Đấy là cái tên bản của người Tày nằm ở ngoại ô thành phố con con miền biên viễn, tức là Hà Giang.
Từ trung tâm thành phố Hà Giang theo đường Quốc lộ 2, cách cửa khẩu Thanh Thủy 6km, thì rẽ vào thôn Hạ Thành. Thôn nằm cách đường quốc lộ 800m, bên một con thác; mùa khô, lòng suối dưới chân thác trở thành bãi đá ngổn ngang, kỳ dị; dòng nước khẽ khàng lách qua, trong veo.
Phía trên, qua ngàn, triệu năm, con nước bào đá thành cái máng trước khi đổ thẳng xuống cái hồ nhỏ, trong và xanh thẳm.
Lối vào thôn, đúng hơn phải gọi là bản mới chuẩn tinh thần vùng cao biên viễn, tinh thần người Tày là con đường nhỏ uốn lượn giữa hàng rào khô – đặc trưng văn hóa Tày Thái.
Đá và đá và nước. Những mái nhà sàn nằm nép mình bên muôn hình vạn trạng đá, cả bản nép mình bên muôn hình vạn trạng đá. Xen giữa những khối đá ấy là những thửa ruộng con con, xinh xắn.
Trong đá có nước, mái nhà sàn dựng ngay bên những hồ nhỏ xinh xinh, nghe bảo trong cái hồ ấy rặt toàn cá bỗng (thứ cá mà giá đến 500 ngàn một ký lô). Nước ngày đêm rì rầm, trong veo ngay dưới chân nhà sản, suối nhỏ uấn lượn qua từng con ngõ.
Du khách dừng chân ở Hạ Thành, đấy là một tiểu Hạ Long của đất Hà Giang. Cá bỗng, thịt lợn, xôi nếp thảy đều ngon và lành, có may mắn lại được nghe điệu Then thì không biết chừng lạc tiên cảnh lúc nào?